Ngày 5: Chỉ cần quyết tâm ,65 tuổi vẫn có thể đi bộ xuyên Việt được.
Khi âm mưu thực hiện hành trình này ,mình giữ kín chẳng thổ lộ với ai. Vợ con chỉ nghĩ mình rèn luyện thể thao.,Mãi tới ngày trước khi tiến hành đi mình mới nói với vợ con.
Vợ mình có hơi sửng sốt nhưng cũng trấn tĩnh lại ngay : -Được ,anh cứ việc đi nhưng phải chuẩn bị cho kỹ !
Thế rồi 2 vợ chồng lên phố sắm sửa hành trang : Balo phượt,bản đồ giao thông ,thuốc thang các loại.
Ông con thì ủng hộ ra mặt :-Bố phải sắm một đôi giầy xịn .Giày như của bố đi rộp hết chân ,không đi được đâu .
Nghe lời con sắm một một đôi Nice đại hạ giá ở Vimcom mà vẫn đi toi hơn 100 đô.
Theo mình .Bà xã tuy ngoài miệng thì động viên và ủng hộ nhưng trong lòng chắc cũng hồ nghi liệu một ông già gần 70 có thể đi bộ xuyên Việt được không hay chỉ vài ngày là đào ngũ thôi .Kệ cho ông ta thoả mãn cơn khùng rồi đâu lại vào đấy thôi.
Riêng mình sau 7 ngày tập luyện ,mình tin chắc sẽ thành công.
Một điều nữa khiến mình vững tâm là trước đây,hồi mình 13 tuổi .Mình đã đi một mạch gần 90 km từ chỗ sơ tán về Hà Nội .Đi một mình và suốt từ trưa hôm trước đến chiều hôm sau mới về tói nhà.
Đấy là vào đầu hè 1966 ,khi miền bắc đang bị máy bay Mỹ đánh phá ác liệt .
Xe khách huyện lên tỉnh chỉ có 1 chuyến duy nhất .
Mình từ nhà ra bến xe thì xe vừa ra khỏi bến .Mình vẫy rối rít nhưng xe không dừng .
Chẳng hiểu sao lúc đó chợt quyết tâm đi bộ .Từ bến xe (Phù Cừ /Hưng Yên ) đi tới thị xã Hưng Yên là 17 km .Gần tới nơi lại sững người vì thấy chuyến xe khách duy nhất chạy đêm Hưng yên Hà Nội cũng đã rời khỏi bến .Lại rối rít vẫy xe và rồi thất vọng tràn trề vì xe đó qua mặt không động lòng dừng bánh.
Tức đến ngẹt thở ,Nhưng lòng nhủ lòng: " Đã đi được gần 20 km thì 65 km nữa chắc cũng đi bộ được thôi !" và cứ vậy hướng về Hà Nội thẳng tiến .
Có lẽ hồi đó mình là thằng bé gầy gò nhẹ cân nên bước đi cũng rất lông hồng,không có thấy mệt.
Nặng lượng được nạp là một chiếc bánh trưng nhỏ, một quả trứng vịt luộc,một trái chuối chín và một bát chè xanh.
Từ Thị xã đi chừng 6,7 km thì trời bắt đầu tối .Nhưng rất may hôm đó là ngày rằm (hoặc sát rằm ) nên trăng sáng vằng vặc.
Và đoạn đường đó cũng sát thị xã nên cũng nhiều người đi lại nên cũng không có sợ sệt.
Đi thêm vài km bắt đầu thưa thớt người qua lại.
Rồi sát nửa đêm .Đường xá vắng lặng.
Thủa đó 2 ven quốc lộ đâu có nhà dân nhiều như bây giờ.
Chỉ có những cánh đồng,vườn tược,lều vịt , gò đống và đôi chỗ là nghĩa địa.
Chợt cũng rợn tóc gáy vì tiếng mèo tranh nhau đi tơ gầm gừ như tiếng trẻ gào giữa bãi tha ma .
Con đường vắng ngắt nằm im lìm dưới ánh trăng. Vài đôi chỗ loang lổ bóng cây in trên mặt đường những hình thù quái gở.
Hoảng lắm .Nhưng như người cưỡi lưng cọp có buông xuống thì đi ngược lại cũng vậy mà thôi.
Lòng nhủ lòng làm gì có ma.Ma là sản phẩm do con người tưởng tưởng ra mà thôi.
Rồi cũng yên lòng mà đi.
Đôi chỗ mỏi chân ngội xệp xuống mặt đường thư giãn.
Thi thoảng cũng có vài ba chiếc xe ô tô tải chạy qua.
Cũng vài lần cố gắng vẫy xe xin đi nhờ nhưng hoặc giả họ tưởng mình là ma,hoặc nghĩ mình là mồi bẫy của băng đảng bất lương nên họ thường tăng tốc vọt qua.
Chán rồi cũng chẳng vẫy nữa.
Tới đoạn phố Nối.Lúc đó chắc 2,3h đêm.
Lũ chó toàn khối phố hùa nhau ra gầm ghì doạ nạt inh ỏi khắp phố .
Mình lúc đó tựa Võ Tòng tay cằm chiếc cặp da cũ quần nhau với lũ chó.
Chợt có tiếng đàn bà nhà cận đó xé lên :Cướp ,cướp .Bà con ơi có cướp
Người người trong các nhà ven đường vác gậy gộc xông ra và thấy một thằng cướp bé tí hon đang quần thảo với bầy chó.
Một chú công an tay lăm lăm súng ngắn tiến tới chỗ mình rồi hỏi với giọng cảnh giác :
-Bé con đi đâu mà đi đêm có một mình vậy ? Có ai đi cùng không?
Mình lắp ba lắp bắp : -Dạ cháu bị lỡ xe nên đi bộ về Hà Nội.
-Thế mày ở đâu mà đi bộ về Hà Nội?
-Dạ cháu sơ tán về Phù Cừ.Hôm nay cưới chị cháu nên cháu về dự đám cưới.
Nhìn trước ngó sau,viên công an đặt niềm tin vào mình .
Ông ta quay sang bà hô cướp : Bà đưa thằng bé này về cho nó ngủ nhờ ,sáng mai tôi sẽ vẫy xe cho nó đi về Hà Nội.
Bà "hô cướp" miễn cưỡng nghe lệnh dắt tôi về .Nhưng khi viên công an đi khuất bà ta nghĩ cẩn thận là hơn liền đẩy mình ra cửa và đuổi thẳng cổ .
Cũng hơi mệt, mình ngồi tựa vào chiếc Comanca đỗ sát vệ đường thiu thiu ngủ.
Chừng 5 phút sau ông tài đang ngủ trong xe chợt tỉnh giấc nhìn ra thấy mình đang " ngồi tựa mạn thuyên" liền hét : - Thằng ranh kia,ngồi đây làm gì ! Cút xéo ngay!
Mình vội vã đứng bật dậy,tỉnh như sáo,lại tiếp tục hành trình.
Tảng sáng tới ga Gia lâm .Giờ vẫn còn vẳng bên tai bản đồng ca "Về đây với đường tàu" do dàn hợp xướng của top nữ thanh niên xung phong vừa sửa đường vừa thể hiện trong đêm thanh vắng nghe rất chi là bi hùng .
Mình còn nhìn thấy một đoàn tàu đang đỗ đứng chờ đường thông.
Rồi thì khoảng 7h sáng cũng tới được chân cầu Long biên
Thời đó cây cầu này la cây cầu duy nhất của Hà Nội bắc qua sông Hồng.
Nhưng rủi thay ban ngày người ta không cho lưu thông vì sợ địch bắn phá.
Chẳng còn cách nào khác đành ngồi dưới chân cầu chờ tối cầu thông sẽ qua.
Đói,khát,mệt mỏi.Ngồi xuống ngủ liền.
Chợt bị đánh thức bởi một chú công an
:-Dậy, đi ra khỏi ngay chỗ này! .Đây là mục tiêu ném bom,bắn phá của máy bay địch
Mình liền nói : -Cháu chờ thông cầu về Hà Nội mà!
Viên công an tiếp :-À nếu vậy thì cháu đi dọc xuốngđây một đoạn có phà qua sông.
Mừng quýnh ,mình theo chỉ dẫn đi khoảng vài km xuốn bến phà
Chưa kịp xuống phà thì còi báo động số1 rền vang .Máy bay địch đã xậm nhập vùng trời Hà Nội. Mọi người cuống cuồng xuống hầm trú ẩn.
Rồi xuất hiện tiếng máy bay địch gào xé trên bầu trời Hà Nội.
Và rồi tiến rocket,tiếng bom rền vang nghe rất gần.
Xung quanh mình khói bụi mịt mùng.
Hôm đó địch ném bom xuống ga Gia lâm.
Không rõ trong giàn đồng ca tnxp ai còn ai mất .
Chỉ biết rằng đoàn tàu chờ thông đường mấy hôm sau mình đi ngược lại thấy bị bật chỏng gọng .Mấy toa xe còn bị bắn sang vệ đường phía bên kia,thân vỏ rách bươm ám khói đen kịt.
Hết báo động.Mình xuống phà sang sông và về nhà.
Kết thúc hành trình bằng một giấc ngủ lịm gần 20 tiếng ,chẳng được dự đám cưới chị .
Kể lại chuyện này chẳng phải khoe gì mà chỉ khẳng định : Chỉ cần quyết tâm ,65 tuổi vẫn có thể đi bộ xuyên Việt được.
..........................................................Còn tiếp