Ngày 25
Vào một nhà nghỉ ven đường tại Phong Điền ( Thừa Thiên) thuê phòng nghỉ qua đêm .Chủ nhà là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt rất lạnh lùng.Cũng như mọi bận mình mặc cả bớt giá cho 20 chục .Ông này đang cầm chứng minh vào sổ nghe mình mặc cả không nói không rằng quẳng trả lại chứng minh rồi sẵng giọng :- Đi đi ,đi chỗ khác đi! Mình cũng hơi ức nhưng chỉ nói :- Không bớt thì thôi ,nhưng hà có gì mà xua đuổi quầy quậy vậy ! Ông ta vẫn gằn giọng :-Không tiếp ,không cho thuê ,đi chỗ khác!. Mình cực nóng mặt nhưng nghĩ loại người vậy đôi co cũng phí lời liền bỏ đi ,nhưng vẫn thắc mắc không lẽ lỗi do mình mặc cả .
Dân vùng này không có thói quen mặc cả chăng hay họ kỳ thị dân Bắc ...Nhưng nghĩ đâu cũng có người nọ người kia .Hà Nội cũng có bún mắng ,cháo chửi đấy thôi ! Dẫu sao chửi rủa thô lỗ cũng còn tốt hơn nhiều so với bọn người lươn lẹo lừa lọc nói thách 5,10 lần .
Tối đó ra quán cóc vệ đường dùng bữa .Trong lòng vẫn đang buồn phiền với chuyện bị xua đuổi vì trót mặc cả phòng trọ chợt có một ông già đầu râu tóc bạc đang ngồi lai rai ở bàn kế bên ngoắc mình lại : -Chú sang đây uống với tui vài ly cho zui!
Đang buồn muốn có người tâm sự nên mình cũng nhận lời sang cụng ly với ông .
Qua câu chuyện được biết ông là một nhà thơ hiện đang sống ở thành phố Hồ Chí Minh ,mấy hôm nay về quê để xây mộ cho các cụ .Khi nghe tôi nói tôi là người đi bộ từ Bắc vào ,ông ta sửng sốt : -Bọ mạ ơi, thế mà tui cứ nghĩ chú là người bán vé số dạo ,khâm phục khâm phục !
Tôi sượng sùng : -Dạ có chi đâu ,chỉ là tôi muốn thử xem giới hạn của tuổi già tới đâu ! Chưa được 1/3 đường nên chưa biết thế nào ? Mình thì quyết tâm đấy nhưng nhỡ lực bất tòng tâm thì cũng chịu thôi !
Rồi tiếp trong câu truyện tôi có đặt câu hỏi :-Dạ ,sắp tới tôi muốn vượt qua Hải Vân chứ không muốn qua hầm nhưng có 2 điều nghi ngại muốn xin ý kiến bác :Thứ nhất sợ không đủ sức để qua vì đèo này dài tới 20 km ,đi bộ không quen trèo đèo e không qua được ! Thứ 2 nghe nói vùng này rất nhiều cướp ,sợ một mình qua đèo không an toàn!
Nhà thơ liền trả lời :-Chú khỏi lo! Đèo ni tuy dài nhưng thoải lắm đi cũng dễ mà .Còn cướp thì ở vùng này không có mô!Tui nghĩ nếu có cướp trên đèo mà trông thấy chú nó cũng tránh xa ,một ông già tóc dài bạc phơ độc hành trên đèo cũng đâu phải tay vừa .À mà tui cũng nói thiệt :Vùng nguy hiểm nhất ở Việt Nam này chú đã đi qua rồi ,vô đến đây là an toàn rồi.
Tôi hiểu vùng mất an toàn mà nhà thơ ám chỉ là vùng Bắc Trung bộ liền phân bua: - Dạ,tôi đi qua Thanh ,Nghệ ,Tĩnh và Quảng bình thấy dân ở đấy cũng hiền và nhiều người tốt mà .Có rất,rất nhiều người thấy tôi cuốc bộ họ tự dừng lại ngỏ ý muốn cho đi nhờ xe .Có người còn biếu tôi cả nải chuối chín để đi ăn đường ,trả tiền nhất định không nhận .Trẻ con vùng ấy cũng rất ngoan ,Hầu hết lũ trẻ thấy tôi đều khoanh tay chào rất lễ phép.Dạ ,chắc ở đâu cũng có người nọ người kia .- Định nói thêm vài câu móc máy ông chủ nhà nghỉ người Phong Điền cho ông nhà thơ bớt thành kiến vùng nọ vùng kia đi nhưng nhận thấy mình cũng đang mắc bệnh thành kiến nên stop không nói
chi nữa ............................................Còn tiếp